CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Diêm vương phúc hắc – Vương Phi gây rối


Phan_45

Chương 20: Lấy môi chặn môi“Lão Đại! Ta thật sự không nhịn được! Có một vấn đề ta nhất định phải hỏi ngươi!”

Tiểu Vũ lôi kéo Bạch Nhược, đi theo phía sau Lưu Quang mở miệng nói. Sắc trời đã dần dần sụp tối, thấy Lưu Quang lững thững hướng sân vắng phía trước mà đi tới, xem ra không phải là về Địa phủ.

Nghe thấy câu nói của Tiểu Vũ, Lưu Quang đi ở phía trước giơ lên khóe miệng. Nghĩ rằng, nha đầu kia quả nhiên đã thông suốt, rốt cục nhịn không được muốn hỏi hắn vì sao đồng ý mua nữ tử này? Ha ha, hỏi đi hỏi đi. Như vậy ít nhất cũng có thể nhìn ra được, trong lòng Vũ nha đầu cũng có hắn.

“Có vấn đề gì liền hỏi đi, không cần ngượng ngùng rào rào đón đón.”

Ngữ khí của mỗ Quang ra vẻ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng sớm ước gì Tiểu Vũ mở miệng hỏi.

Tiểu Vũ vừa nghe lời này, liền buông lỏng tay đang nắm Bạch Nhược, chạy chậm hai bước đi tới bên cạnh người Lưu Quang. Lôi kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn cúi đầu đem lỗ tai ghé lại.

Lưu Quang thực tự nhiên nghĩ, đây là biểu hiện con mèo nhỏ tiểu Vũ ngượng ngùng. Kết quả, hắn phối hợp hơi hơi cúi người xuống, ghé lỗ tai vào.

Ánh mắt Tiểu Vũ liếc chung quanh, xác định bốn phía không có người, Tiểu Hắc và Bạch Nhược cùng với Hiên Viên Thương Tử theo đuôi cũng không đi lên nghe lén. Vì thế vẻ mặt thần bí hề hề bám vào bên tai Lưu Quang nói: “Lão Đại! Sao ngươi có nhiều tiền như vậy? Có phải lấy trộm của công hay không?”

Giờ phút này Lưu Quang cảm giác, ngoại trừ bi ai, vẫn là bi ai. Nếu có thể dùng một câu để hình dung, như vậy hắn sẽ nói, tâm của ta, thật lạnh thật lạnh … .

Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc của Tiểu Vũ, Lưu Quang vô lực than nhẹ một tiếng, hai tay chấp ra phía sau, liền vừa lắc đầu vừa thở dài tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Tiểu Vũ khó hiểu sững sờ ở tại chỗ. Đây là làm sao vậy?

“Này! Này! Lão Đại. . . . Lão Đại dừng lại chút. . . Ta hỏi ngươi. Sao ngươi lại không để ý gì hết vậy! Này! Này này! Lão Đại. . . Lão Đại … Hiện tại không phải thời điểm giả vờ thâm trầm, ngươi có biết nếu ngươi tham ô của công, tội danh sẽ rất lớn đó! Cho dù ngươi đẹp trai, nhưng mà mặt cũng không thể làm ra tiền nha. Gì? Lão Đại, sao sắc mặt ngươi khó coi vậy? A! Chẳng lẽ thực bị ta đoán trúng?! …”

Lưu Quang nhanh chóng hướng phía trước mà đi, Tiểu Vũ chưa từ bỏ ý định truy ở phía sau hắn mà hỏi.

Đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa Hiên Viên Thương Tử cười cười, phe phẩy quạt lẩm bẩm nói: “Xem ra cảm tình của bọn họ rất tốt.”

Bạch Nhược cũng tươi cười thản nhiên, đối với nàng mà nói, kỳ thật bên những người vừa mới mua nàng, đều coi như là người xa lạ. Nhưng trong lòng Bạch Nhược lại không có phản cảm với bọn họ. Nhất là tiểu cô nương vui vẻ ở phía trước, làm cho người ta có cảm giác thực thư thái.

Mỗ Hắc đứng ở giữa Hiên Viên Thương Tử và Bạch Nhược, có chút xấu hổ cười gãi gãi đầu. Cảm tình rất tốt? Ặc, hẳn là rất tốt đi…

Dù sao trên đời này, chỉ có lão Đại đánh bại được Vũ nha đầu gây chuyện quấy rối kia. Mà đồng dạng, cũng chỉ có Vũ nha đầu mới có thể làm cho lão Đại phong hoa tuyệt đại lộ ra cái loại biểu tình bất đắc dĩ này.

… .

Tiểu Vũ ở bên người Lưu Quang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, giống như nhất định phải ép hỏi Lưu Quang rốt cuộc có tham ô của công hay không. Mỗ Quang vừa bị hỏi mà giận, vừa cũng bởi vì bị mỗ nha đầu làm tức giận. Đột nhiên dừng cước bộ, xoay người vươn tay nâng cái ót của Tiểu Vũ, không cho đối phương kịp có bất kỳ phản ứng gì, cúi đầu liền in lên môi người nào đó.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ thoảng qua, nhưng đã tạo ra hiệu quả rất lớn. Bởi vì mỗ nha đầu đã chuyển sang tình trạng ngây ngốc, trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn Lưu Quang.

Lưu Quang thoáng thối lui, vừa lòng phát hiện chiêu này tựa hồ đối mỗ nha đầu mà nói, tương đối có hiệu quả. Cảm giác bực mình vừa rồi trở thành hư không, xoa hai má Tiểu Vũ, vẻ mặt cười đến tà mị.

“Nương tử thân ái của ta, vi phu giàu có ra sao, chẳng lẽ nàng không biết? Ngày thường đều là lấy dạ minh châu làm viên đá mà quăng đùa, trong nhà kia trên từng chùm đèn thủy tinh được khảm cái gì, nàng chẳng lẽ đã quên? Chỉ là một trăm vạn lượng mà thôi, ở Địa phủ, bao nhiêu đó tiền cũng mua không nổi nồi canh Mạnh bà kia nấu.”

Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, thần sắc vẫn có chút ngốc trệ. “Vừa rồi ta hỏi ngươi lâu như vậy, sao ngươi lại không nói?”

Lưu Quang nhún vai, “Ta không muốn nói mà thôi.”

“Vậy sao hiện tại ngươi lại nói ?”

“Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại. Ta cao hứng, vừa rồi không nói, hiện tại nói. Thì thế nào?”

“… .”

Thấy Tiểu Vũ không nói gì, Lưu Quang thật mừng rỡ thoải mái.

“Đúng rồi. Nương tử thân ái! Vi phu phát hiện, phương pháp lấy môi chặn môi này hình như thực thích hợp với nàng. Về sau nếu nàng lại phiền khiến vi phu giận, vi phu nên dùng phương thức này đáp lại nàng, nàng thấy thế nào?”

Tiểu Vũ nhìn đôi mắt giảo hoạt kia của Lưu Quang, nắm chặt nắm tay nhỏ.

“Ta đã từng nói với ngươi, ta thật sự rất muốn bóp chết ngươi chưa?.”

A? Lưu Quang ra vẻ kinh ngạc.

“Ta đây đã từng nói với nàng, dù cả đời nàng giết ta, cũng không thể làm ta chết chưa?.”

Mỗ Vũ cắn răng không cam lòng.

“Không thử làm sao biết ta giết ngươi không chết!”

Mỗ quang cười đến yêu diễm. Cúi đầu tới gần bên tai trái của Tiểu Vũ.

“Tốt lắm, về Địa phủ ta để cho nàng từ từ mà thử.”

Giọng nói ôn nhu mềm mại, hơi thở phun lọt vào vành tai. Tiểu Vũ vẫn cho rằng da mặt của mình dầy, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được mà đỏ mặt. Nàng không có miên man suy nghĩ! Tuyệt đối không có! Nhưng sao vừa nghe những lời này của lão Đại, lại cảm thấy mang theo cảm giác không có ý tốt?

Lưu Quang dùng ánh mắt nơi khóe mắt thoáng nhìn ba người cách đó không xa có chút sững sờ đứng tại chỗ không dám tiến lên, nghĩ rằng nơi này dù sao cũng không phải Địa phủ, bên đường làm động tác vô cùng thân thiết, lực sát thương quả thật khá lớn.

May mà sắc trời đã tối, người đi trên đường cũng không nhiều. Vì không muốn gây xôn xao lớn hơn nữa, vẫn là nhanh chóng làm chính sự trước. Sau khi về Địa phủ, hãy còn nhiều thời gian!

Vừa nghĩ thế, Lưu Quang liền đứng thẳng người. Kéo tay Tiểu Vũ. Tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Cách đó không xa ba người sững sờ ở tại chỗ, chậm rãi hồi hồn.

Hiên Viên Thương Tử giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Thật sự là làm cho ta mở mắt!”

Sắc mặt Bạch Nhược có chút ửng đỏ, cúi đầu không lên tiếng.

Tiểu Hắc lại không cho là đúng. Nhớ ngày đó lúc lão Đại nhảy vào Vong Xuyên hà để đem Vũ nha đầu cứu ra, hôn so với lần này còn kịch liệt hơn. Không ngạc nhiên!

… .

Mấy người cứ như vậy một đường đi tới, quanh co lòng vòng, sau khi qua vài cái ngõ nhỏ, đứng ở trước cửa một ngôi nhà.

Thời điểm Hiên Viên Thương Tử vừa đi qua cái ngõ nhỏ đầu tiên, liền cảm thấy đường có chút quen thuộc. Sau đó lại đi tới đi tới, trong lòng liền kinh ngạc. Cho đến khi Lưu Quang dừng cước bộ. Hắn mới giựt mình mở miệng nói: “Á… Các ngươi sẽ không muốn đến quấy rối đó chứ?”

Nơi bọn họ đang đứng lúc này, đúng là cửa lớn của Lạc Phường. Ban đêm là thời gian Lạc Phường buôn bán, cho nên giờ phút này bên trong đèn đuốc huy hoàng. Hình như Tam ca sắp đi ra khiêu vũ.

Nhớ rõ lần trước khi mấy người bọn họ đến, lão Lục vụng trộm chạy đi, Tam ca bị giấu không tìm thấy, Ngũ ca thiếu chút nữa bị Đại ca mắng chết. Đêm đó là lần đầu tiên từ khi Lạc Phường khai trương tới nay, tiễn khách trước khi đóng cửa.

Đã một năm, mấy vị đến từ Địa phủ lại tìm tới nơi này, trong lòng Hiên Viên Thương Tử rối rắm, mẹ ơi, trăm ngàn lần đừng lại làm ra chuyện ngoài ý muốn gì. Bằng không hắn đi theo bên người những người này, xảy ra chuyện hắn khẳng định không trốn thoát có liên can. Sắc mặt lão Đại trầm xuống, hắn liền chuẩn bị mua quan tài thôi.

… . .

Chương 21: Có chuyện muốn thương lượng

“Á. . . . . . Lão Đại, chúng ta tới đây làm cái gì?”

Không kích động như Hiên Viên Thương Tử, Tiểu Vũ lại có chút chột dạ mở miệng hỏi.

Lưu Quang cười nhạt, giống như lơ đãng nói: “Không làm gì, một Quỷ Hồn trong Địa ngục trốn thoát, ta tự mình tới bắt nàng trở về mà thôi.”

Tiểu Vũ nghe nói thế, mặt xanh mét. Nàng thật vất vả đem người từ Địa ngục mang ra, cũng không thể liền như vậy bị bắt trở về. Kẻ si tình kia không biết đã tỉnh chưa, nếu hắn tỉnh lại mà phát hiện vợ hắn lại bị đánh xuống Địa ngục, vậy phỏng chừng hắn cũng liền hoàn toàn xong rồi.

Lưu Quang cố ý không nhìn thần sắc rối rắm của Tiểu Vũ, xoay người đến cạnh Hiên Viên Thương Tử.

“Hôm nay ta không tới quấy rối , ngươi dẫn đường đi.”

Hiên Viên Thương Tử sửng sốt, “Mang? Dẫn đường gì?”

“Dẫn chúng ta trực tiếp đi đến phòng của Tứ ca ngươi. Sau đó đi đại sảnh nói cho Đại ca, Nhị ca ngươi biết, ta ở trong phòng chờ bọn họ, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”

Hiên Viên Thương Tử nghe vậy, thần sắc nghiêm túc thoáng suy tư, khoát tay khom lưng tôn trọng nói: “Bên này, mời!”

Lưu Quang gật đầu, theo hướng hắn chỉ dẫn đi tới. Tiểu Vũ ngơ ngác đi theo sau, không biết trong hồ lô lão Đại rốt cuộc bán thuốc gì. Mà việc đã đến nước này, coi như lão Đại muốn đem Mị Nguyệt mang đi, nàng cũng không có năng lực giữ lại.

. . . . . . .

Khi Lưu Quang đẩy cửa phòng ra, trong nháy mắt, trước mặt một đạo Lệ Phong lao tới. Lưu Quang phản ứng cực nhanh, đưa tay liền giữ chặt cổ tay người đó.

Mọi người cả kinh, chỉ thấy cặp mắt Mị Nguyệt ửng hồng, cầm trong tay một thanh đoản đao sắc bén. Ánh mắt nhìn Lưu Quang, tràn đầy tức giận.

Trước, Túc Thanh lo lắng Mị Nguyệt là Quỷ Hồn sẽ làm thân thể Bích Hiên bị ảnh hưởng không tốt, cho nên sử dụng pháp lực để nàng có thể tạm thời hiện hình người.

Dù sao cũng là chị dâu của mình, mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Hiên Viên Thương Tử theo bản năng liền muốn thay Mị Nguyệt giải nạn. Muốn khuyên Lưu Quang xuống tay lưu tình.

Khóe miệng Lưu Quang giương lên. Tay dùng sức, ném thân thể Mị Nguyệt. Hiên Viên Thương Tử vừa định mở miệng nói, đành nuốt xuống, vội vàng tung người nhảy lên, kéo cánh tay Mị Nguyệt lại. Nhưng không nghĩ tới Lưu Quang này nhẹ nhàng ném một cái, lực đạo lại lớn như vậy. Thân hình hắn loạng choạng, không thể làm gì khác hơn là dùng thân đỡ thân, thẳng tắp đập vào tường, trong miệng ngòn ngọt, một tia máu tươi tràn ra khóe miệng.

“Thất đệ!”

Mị Nguyệt thét lên kinh hãi, kinh ngạc quay đầu nhìn Hiên Viên Thương Tử.

Hiên Viên Thương Tử lắc đầu một cái, trên mặt vẫn tươi cười. Vuốt ngực ho khan một cái, nói không có việc gì.

“Quỷ hồn mang tội, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!”

Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn hai người ngã nhào trên đất, thẳng hướng Bích Hiên đang nằm trên giường đi tới.

Mị Nguyệt vội vàng đứng lên, kinh hô: “Ngươi đừng động đến chàng!”

Lưu Quang chợt dừng bước, nghiêng mặt có chút hứng thú nhìn Mị Nguyệt.

“Ta muốn động thì sao?”

. . . . . . .

Một mảng yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng nữa.

Mị Nguyệt nhận ra Lưu Quang, vốn nàng chính là một luồng u hồn, không thấy được Diêm vương. Chẳng qua nàng là ngoại lệ, bởi vì trong cơ thể nàng thiếu một hồn phách. Cho nên Thẩm Phán Thôi Phán Quan thường lui tới thẩm lí và phán quyết không dám tự mình làm chủ, liền mời Lưu Quang tới.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Quang, Mị Nguyệt kinh ngạc. Thế nào cũng không nghĩ đến, đại quyền chưởng quản sinh tử Diêm Vương đại nhân, đúng là một nam tử tuấn mĩ. Chỉ là, nàng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi. Sau lại bởi vì tay mình nhiễm máu tươi, bị phạt đày xuống địa ngục không được luân hồi. Sau nữa, lại gặp được tiểu nha đầu Tiểu Vũ không giải thích gì cứu nàng chạy trốn.

Mà giờ khắc này, Diêm Vương đại nhân lại tự mình rời Địa phủ đi tới nơi này. Nếu tới lùng bắt nàng cũng thôi đi. Nhưng Bích Hiên mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh, Diêm Vương xuất hiện lúc này, chẳng lẽ cũng là muốn dẫn Bích Hiên đi?

Có chút suy tư, đây cũng là lí do tại sao Mị Nguyệt cảm nhận được hơi thở đến từ âm phủ, liền quả quyết ra tay. Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đem Bích Hiên đi!

. . . . . .

Chương 22: Một mạng đổi một mạng, giao dịch công bằng“Ha ha. . . . . không cần khẩn trương như vậy! Đến đây, mọi người ngồi xuống uống ly trà, chậm rãi tán gẫu?”

Một tiếng tiếng cười vang lên, Tiểu Vũ đi lên trước lôi kéo cánh tay Lưu Quang, giơ lên nụ cười rực rỡ nhất nói: “Lão Đại, ngồi xuống uống ngụm trà đã? Không phải ngươi vừa mới bảo Hiên Viên Thương Tử đi tìm Đại ca Nhị ca hắn sao, không phải tới đây gây chuyện chứ?”

Lưu Quang thu hồi ánh mắt bén nhọn, lại thật phối hợp đi tới mép bàn ngồi xuống.

Trong lòng Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hiên Viên Thương Tử, ý bảo hắn nhanh chóng đi tìm người. Đại ca nhìn dáng dấp tương đối đáng tin.

Hiên Viên Thương Tử hiểu rõ, gật đầu một cái đứng lên. Mị Nguyệt thấy thân hình hắn lảo đảo. Ra tay đỡ hắn.

“Tứ tẩu, theo ta đi tìm bọn họ, được không?”

Mị Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, thần sắc do dự. Tựa hồ lo lắng sau khi nàng rời đi, có người sẽ thương tổn Bích Hiên.

Hiên Viên Thương Tử nhìn thấu lo lắng của nàng, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: “Yên tâm đi Tứ tẩu, có nha đầu kia ở đây, Tứ ca không có việc gì.”

Ánh mắt nhìn về Tiểu Vũ, chỉ thấy nàng đang cợt nhả vì người nọ châm trà châm nước. Mà người nọ cũng nâng chung trà lên uống.

Ngoài cửa, Tiểu Hắc mang theo Bạch Nhược đi vào. Cùng nhau ngồi quanh bàn, hình ảnh rất hài hòa.

Mị Nguyệt đỡ Hiên Viên Thương Tử, thật sâu nhìn người váy hồng kia, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”

. . . . . . .

Sau khi Hiên Viên Thương Tử cùng Mị Nguyệt rời đi, bên trong nhà yên tĩnh một mảnh.

Lưu Quang nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, mắt liếc Bạch Nhược đang ngồi đối diện.

Từ khi nàng bị Tiểu Vũ dắt đi, bộ dáng vẫn là lạnh nhạt. Không có chút kinh ngạc nào.

Đây chính là Quỳnh Hoa tiên tử, vô luận là người hay tiên, từ đầu đến cuối đều là cổ thanh đạm không tranh chấp khoe khoang mà rất tự nhiên. Lại không biết chính khí chất này, mê sát bao nhiêu nam tử. Ngay cả Nhị Lang thần Dương Tiễn kia tự cho mình thanh cao, cũng lâm vào ái mộ.

Lưu Quang đặt ly trà trong tay xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Bạch Nhược ở đối diện. Khẽ há mồm, tựa hồ muốn nói gì. Nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Hắn từ trước đến nay không phải hạng người mềm lòng nhẹ tay, cũng không có cái gì gọi là thương tiếc. Lúc đó Dương Tiễn dứt khoát đẩy Tiểu Vũ xuống, nên lĩnh ngộ điều này!

Nước mắt đã cho hắn, theo tính tình của hắn nhất định sẽ mở bình kia ra. Nói vậy lúc này, chắc hắn cũng đã nhớ lại mọi việc.

Dương Tiễn ơi Dương Tiễn! Ngươi làm ta đau, ta nhất định sẽ làm ngươi đau gấp mười lần!

. . . . . . . .

Lưu Quang vẫn đang chìm trong suy tư, cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân. Sau đó cửa phòng mở ra, mấy nam tử tướng mạo bất phàm đi vào. Lưu Quang cười nhạt một tiếng, nói vậy là sợ hắn sẽ gây bất lợi với nam tử nằm trên giường kia, cho nên mới chạy tới gấp như vậy? Cứ như vậy, bên kia đại sảnh, sợ là lại muốn bồi lễ tiễn khách.

Lão Đại Mặc Tề đứng trước, nhìn thấy trong phòng bốn người ngồi quanh bàn, trên mặt không hề có một tia kinh ngạc. Điểm này, ngược lại khiến Lưu Quang có chút bội phục.

Mặc Tề chắp tay đi lên trước hai bước, khách khí nói: “Xin hỏi các vị, tìm huynh đệ chúng ta có chuyện gì quan trọng?”

Lưu Quang nhếch môi cười, “Lần trước đã gặp mặt, chúng ta không phải người, nói vậy ngươi cũng biết. Nhiều lời thêm vô nghĩa, lần này ta tới, là muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”

Giao dịch? Mặc Tề nghi ngờ. “Xin hỏi, lời này là có ý gì?”

Lưu Quang mắt nhìn Mị Nguyệt đứng sau lưng Mặc Tề. Mị hoặc cười, mở miệng nói: “Bạch Nhược, ngươi đến bên cạnh ta.”

. . . . . . ?

Bỗng nhiên bị gọi tên, mặt thoáng qua một tia không hiểu. Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa. Đáp một tiếng, chậm rãi đi tới bên người Lưu Quang.

Tiểu Vũ buồn bực nháy mắt mấy cái, đây là muốn làm cái gì?

Lưu Quang đưa tay, khẽ đem Bạch Nhược đẩy về phía trước. Đối mặt với Mặc Tề cười tà mị nói: “Trước đó, tiểu nha đầu nghịch ngợm nhà ta lén đem vị cô nương kia mang ra khỏi Địa phủ. Ta biết rõ giữa các ngươi có một vị huynh đệ biết chút pháp thuật. Nhưng ta muốn nói, không có hỗ trợ của ta, cho dù người nàng đang ở đây, cũng không còn dương thọ. Hơn nữa nàng cũng không còn được bao lâu nữa, không ngoài một năm, nhất định Hồn Phi Phách Tán!”

A! Mọi người cả kinh. Vẻ mặt trở nên phức tạp. Nhất là Túc Thanh, giống như bị nói ra bí mật, sắc mặt rất khó coi.

Trong mọi người, chỉ có vẻ mặt Mặc Tề trấn định. Chắp tay thi lễ, khách khí nói: “Vậy không biết ngươi muốn cùng chúng ta làm giao dịch gì?”

Haaa…! Lưu Quang vui vẻ cười một tiếng, hắn thích cùng người thông minh nói chuyện. Một chút liền hiểu.

“Rất đơn giản! Một mạng đổi một mạng! Quỷ soa chúng ta chỉ phụ trách câu hồn bắt quỷ, không thể tự tiện vượt quy tắc giết người.”

Nói xong, ánh mắt nhìn Bạch Nhược, tay khẽ nắm chặt, giống như ra quyết định gì.

“Giết nàng! Ta liền giúp ngươi cứu nữ tử phía sau.”

. . . . . . .

Cái gì!

Tiếng kinh hô đột nhiên vang lên.

Không thể so với bộ dáng kinh ngạc của mọi người, ngược lại người trong cuộc – Bạch Nhược, bộ dáng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Không đợi những người khác mở miệng hỏi, Tiểu Vũ đã nhảy dựng lên.

“Lão Đại! Ngươi nói cái gì!? Ngươi, có phải thủy thổ không hợp hay không, đầu có chút không rõ ràng? Không phải chúng ta mới vừa tiêu tiền mua Bạch Nhược sao? Gì, tại sao muốn nàng chết? Nàng lại không chọc giận ngươi!”

Tiểu Vũ càng nói càng kích động. Lưu Quang biết nha đầu này một khi gặp những chuyện như vậy, tính tình đều như thế. Bất đắc dĩ, xem ra phải để nàng ngủ một lúc rồi.

Trong giây lát tay kéo bả vai Tiểu Vũ, Lưu Quang cúi đầu, thanh âm đầu độc nói: “Hư! Nhìn ta, nhìn ánh mắt của ta.”

Bị mê hoặc như vậy, Tiểu Vũ ngây ngốc nhìn vào mắt Lưu Quang. Chỉ thấy màu đen như mực trong con ngươi kia thâm thúy, hiện ra từng đợt hồng quang. Tựa hồ trong chỗ u minh có một đạo thanh âm đang thúc giục nàng ngủ.

“Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Ngoan, nàng mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon thôi.”

Bị loại thanh âm dễ nghe này đầu độc, Tiểu Vũ liền cảm giác mí mắt mình càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng. Được rồi, nàng mệt mỏi. Nàng muốn ngủ một giấc. Liền nhắm mắt lại ngủ một giấc thôi. . . . . . .

Tiểu Hắc ở bên trừng lớn tròng mắt, ai nha má ơi! Nhiếp Hồn Thuật!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog